Trường Tiểu học Phương Trung 1 - nằm cạnh chợ Chuông xã Phương Trung huyện Thanh Oai thành phố Hà Nội. Được thành lập từ năm 1920, hiện ở sân trường vẫn còn hai tấm bia đá ghi lại công cuộc xây dựng trường và lưu danh những cá nhân hảo tâm đóng góp xây dựng thời kì đó( Mà hồi nhỏ bọn tôi đã nghĩ: đó là bia tưởng niệm liệt sĩ ).
Lúc thành lập, trường có tên là : Tiểu học Pháp Việt, là một trong số ít trường học được xây dựng thời Pháp tại tỉnh Hà Đông. Ngày nay, khi sáp nhập vào Hà Nội, đây cũng là một trong những ngôi trường có lịch sử lâu năm nhất. Sau nhiều lần đổi tên, nay trường có tên là trường tiểu học Phương Trung 1 (hay còn gọi là Trường A). Trường đã được công nhận trường chuẩn Quốc gia từ năm 2000- là một trong những trường đầu tiên của huyện Thanh Oai và tỉnh Hà Tây khi đó.
Chúng tôi tự hào về ngôi trường 100 năm tuổi- nơi gắn kết bao kỷ niệm tuổi thơ của nhiều thế hệ học trò...
Nhớ mãi những gốc Bàng cổ thụ với bộ rễ cao hơn cả mét (To khổng lồ đối với những đứa trẻ chúng tôi hồi đó), giờ ra chơi, rễ Bàng thay những hàng ghế để đám con gái ngồi thủ thỉ, thay những bậc thang để đám con trai leo trèo. Chắc hẳn đã được miêu tả thật chi tiết trong bao nhiêu bài văn miêu tả sân trường của lớp lớp học trò ... Nhớ mãi hình ảnh sân trường nền đất, nhưng luôn được thầy cô dọn cỏ sạch sẽ, những ngày mùa đông, mưa phùn, bao nhiêu bùn non từ sân trường theo chân chúng tôi vào lớp; Nhớ những vách tường cũ, lộ gạch màu hồng, bị không ít học trò tinh nghịch cạo ra để làm bột vẽ (những hình nguệch ngoạc trên vở), biết bao buổi chào cờ, thầy cô quán triệt không được làm thế , nhưng hình như đối với những đứa trẻ hồi đó là trò chơi khám phá đầy thú vị.
Nhớ lắm những lần trèo qua hàng rào, sang bờ giếng sau khu hiệu bộ ( hồi đó cũng chỉ là căn phòng cấp 4 nhỏ), hái dâu tằm chấm với gói muối trắng giấu nhà mang theo, rồi cùng cả đám bạn vào nhà các cô bác xung quanh trường xin nước mưa để uống, mỗi đứa uống cả gáo nước to mới thấy đã khát, mà lạ thật, hồi đó chả đứa nào bị đau bụng hay làm sao..
Nhớ những kỷ niệm bị thầy cô phạt khoanh tay đứng ngoài lớp vì mải chơi, vào lớp muộn; Nhớ cả những lần bị phạt vào tay vì đánh đổ nguyên lọ mực lên sách vở của mình và của bạn ( bạn nào biết đến bút ruột gà, đi học mang theo lọ mực pha sẵn, hẳn cũng có một tuổi thơ dữ dội.)
Trong tâm trí học trò chúng tôi, khắc sâu hình ảnh những thầy cô luôn ân cần chu đáo, dạy dỗ, uốn nắn học trò từ điều nhỏ nhất, thầy cô là những tấm gương về sự mộc mạc, giản dị và rất đỗi thanh cao, đối với chúng tôi luôn là những thần tượng đáng kính nhất... Bây giờ, nhiều thầy cô dạy thế hệ chúng tôi đã đi xa... Nhiều thầy cô còn lại, sức khỏe đã giảm, nhưng cứ mỗi lần có nhóm học trò cũ đến thăm, bàn tay nhăn nheo của thầy cô luôn nắm chặt tay chúng tôi, run run kể lại bao kỷ niệm, ánh mắt như bừng lên, sáng hơn khi thầy trò cùng nhớ về một miền kí ức...
Đã có biết bao nhiêu thế hệ học trò, gắn kết tuổi thơ dữ dội cùng với ngôi trường Tiểu học thân yêu, để được thầy cô dìu dắt, hình thành nên nhân cách nền tảng, để hôm nay trở thành những Giáo sư, tiến sĩ, kỹ sư, bác sĩ, công nhân giỏi, công dân tốt cho xã hội... để hôm nay, cùng hướng về nơi nguồn cội- Chiếc nôi êm đã nâng đỡ tuổi thơ chúng tôi- Ngôi trường Phương Trung I ( Trường A) mến yêu.
Thật tự hào là học trò của ngôi trường có bề dày lịch sử, trường tồn và phát triển theo thời gian...
Thật tự hào, khi trong tim mỗi học trò Trường A luôn mang theo nhịp đập của người con quê hương Làng Chuông, để thấy mình cần sống tốt hơn mỗi ngày, xứng đáng là học trò của những thầy cô và ngôi trường lịch sử...
#Ký_ức_ngày_thơ
Bài viết của cựu HS khóa: 1986 - 1991.